Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Vỡ vụn....


 Đang loay hoay tìm hình để chèn vào entry, ngộ thật, tự nhiên lại có ấn tượng với tấm hình ngược thế này :) à có lẽ là tâm trạng cũng đang rối tung và ngược ngão như vậy ......

Có thứ gì đấy đang vỡ vụn ra trong em, mặc dù không nói nhưng tự em biết và cũng chỉ có em mới có thể cảm nhận được những thứ bên trong :) nó thắt lại, và đau như không còn là tim của mình. Thật đau đớn khi em cứ tự hành hạ bản thân mình bằng những giọt nước mắt đan xen vào những kỉ niệm của 2 đứa. Em mệt rồi .... mệt đến độ khó thở khi nghĩ đến việc ai đó bước vào cuộc đời em, và rồi điều cuối cùng có thể làm cho em chỉ là bước ra khỏi nó. Người ích kỉ, người không biết trân trọng em, tình yêu của người không đủ lớn để có thể đấu tranh vì hai đứa. Sẽ chẳng có tương lai gì khi chỉ 1 đứa đấu tranh :), em thua - tình yêu của e đã thua, và hơn thế nữa người thắng cuộc rồi, khi chỉ có mình e quằn quại với những nỗi đau của mình. Kẻ nào yêu nhiều hơn vẫn luôn là kẻ thua cuộc :) .

Có nên nhẹ lòng vì cả 2 đã dừng lại, vì e đã không còn bên cạnh người mà k thể bảo vệ e, bảo vệ cho tình yêu của 2 đứa. À ừ dù thế nào đi nữa thì nó cũng đã xảy ra :) . List nhạc chỉ repeat one duy nhất 1 bài Giữ em đi , ừ thì đúng rồi, e đang lạc lối... Người ích kỉ khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà k lần nào nghĩ đến suy nghĩ và cảm xúc của e dù chỉ 1 lần. Gỉa như tối hôm đó, người bảo e đừng khóc nữa, có người ở đây rồi, sẽ bên cạnh e cho dù có chuyện gì xảy ra, đúng như câu nói người đã từng nói với e - không phải là lời hứa :) thì e cũng bất chấp mà đấu tranh vì 2 đứa.... Nhưng rồi e hụt hẫng.... Ngoan nào ngoan nào, đã bảo mắt ngoan là không được khóc nữa cơ mà..... nhòe hết rồi thì thấy gì mà gõ gõ lọc cọc nữa đây...

Em nhớ biển, thèm cái cảm giác gió luôn qua kẽ tóc và thổi nó bay tung lên. Mà k thể đi được nên e chọn cho mình cách im lặng bên mặt trời lặn ở bờ kè. Những tưởng sẽ quên và nỗi buồn cũng bay theo gió hóa ra em nhầm, quên mất rằng bờ kè cũng chính là nơi đầu tiên 2 đứa đi chơi....... Vẫn nhớ biển, thích cái hình ảnh sóng biển cứ ôm lấy bãi cát mặc cho bao lần nó bị đẩy ra xa. Tự nhiên e lại nghĩ, sự khác biệt giữa người mình yêu và người yêu mình nó đau thế nhỉ. Thà là e chọn cách tàn nhẫn với bản thân, sống một mình trọn kiếp còn hơn cứ hạnh phúc rồi lại tổn thương, và những vết thương càng về sau thì càng sâu và càng đau hơn những vết thương trước, gấp trăm lần. Giờ thì tim e cần được nghĩ ngơi nhỉ :) nhiều thứ tổn hại đến nó quá rồi...

P/s: Thôi dừng ở đây cho lòng lắng lại đã, mạnh mẽ lên nào cô gái, e làm được mà, e đã từng đứng dậy và tập đi một mình đc cơ mà, chúng ta k thể thay đổi quá khứ, chỉ có thể sống tốt cho hiện tại và làm tương lai tươi đẹp hơn. À còn nữa còn một câu muốn nói với người : Sẽ có thiên thần thay thế em yêu anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét